Ông ngoại tôi là thợ mộc. Ngày nọ, ông đóng vài cái hộp để gửi quần áo của nhà thờ cho các trẻ mồ côi Trung Quốc. Trên đường về nhà, ông thò tay vào túi áo lục tìm đôi kính mới mua, nhưng chẳng thấy gì...
Ngẫm lại những việc đã làm, ông hiểu ra sự việc. Hẳn là đôi kính đã vô tình tuột khỏi túi áo rơi vào một trong những cái thùng ông đã đóng đinh rất chặt đó. Vậy là đôi kính mới mua của ông đã lên đường sang Trung Quốc!
Nỗi chán nản đã lên tới đỉnh điểm của nó. Hồi đó ông ngoại có tất cả sáu người con, ông đã phải bỏ ra 20 đô la để mua đôi kính mới sáng nay. Ý nghĩ sẽ phải bỏ tiền mua một đôi khác làm ông thực sự mệt mỏi. “Ông trời thật chẳng công bằng chút nào”, ông lầm bầm như vậy trên đường lái xe về nhà. “Mình đã rất tận tuỵ dành thời gian và tiền bạc vào công việc từ thiện đó, vậy mà bây giờ thì thế này đây”.
Nhiều tháng trôi qua, giám đốc của một trung tâm trẻ mồ côi có kỳ nghỉ phép tại Mỹ. Ông này muốn tới thăm tất cả các nhà thờ đã từng giúp đỡ trung tâm của ông ở Trung Quốc. Vậy là ông đã có mặt phát biểu trong một ngày chủ nhật tại ngôi nhà thờ nhỏ của ông ngoại tôi tại Chicago.
Ông bắt đầu bài diễn thuyết bằng việc gửi lời cảm ơn lòng hảo tâm của tất cả những người đã hỗ trợ cho trung tâm trẻ mồ côi. “Nhưng trên hết”, ông nói, “tôi phải cảm ơn đôi kính các bạn đã gửi cho chúng tôi hồi năm ngoái. Các bạn biết đó, khi đám kẻ xấu quét qua khu trại trẻ mồ côi, chúng đã phá huỷ mọi thứ, kể cả đôi kính của tôi. Tôi thực sự tuyệt vọng bởi ngay cả nếu có tiền, tôi cũng không dễ gì thay được đôi kính đó. Cùng với tình trạng mắt mũi chẳng ra sao, ngày nào tôi cũng bị đau đầu, vậy nên lúc nào tôi và các cộng sự cũng chỉ mong muốn có được một đôi kính như vậy. Thế rồi những hộp đồ của các anh chuyển đến, khi tháo các lớp bọc ra, người của chúng tôi tìm thấy một đôi kính được chẹn lại giữa hai tấm chăn bông”.
Ông giám đốc ngưng lại một lúc như để lắng lại những điều vừa nói, rồi tiếp tục cuốn hút người nghe về sự việc kỳ lạ này, ông kể, “Các bạn yêu quý, khi đeo thử đôi kính, tôi thấy như thể nó đã được làm dành cho tôi vậy! Tôi muốn cảm ơn các bạn vì điều đó”.
Tất cả đám đông đang nghe đều cảm thấy vui với câu chuyện về đôi kính. Nhưng họ nghĩ, có lẽ ngài giám đốc đã nhầm nhà thờ của họ với một nhà thờ khác vì trong danh sách những món đồ họ gửi đi làm gì có đôi kính nào. Nhưng ngồi lặng lẽ phía sau, nước mắt trào ra xúc động, người thợ mộc vô danh đã hiểu ra lẽ tuyệt vời của cuộc sống mà Chúa đã sắp xếp cho ông.
Có những khi ta cứ oán thán thay vì cảm ơn ông trời trong khi đáng lý ta phải biết cảm ơn nhiều hơn. “Cảm ơn trời đã giúp xe của con không chạy được sáng nay” bởi biết đâu ông trời đã cứu bạn thoát khỏi một vụ tai nạn xe cộ nào đó. “Cảm ơn trời vì đã để con làm mất đôi kính, con tin rằng nó sẽ trở nên hữu dụng với ai đó và có thể lại học được một bài học cuộc sống”. Hãy luôn tìm kiếm những sơ suất hoàn hảo trong cuộc sống của bạn.